Phế hậu tướng quân
Thường niềm vui là những điều dễ thấy nhưng có lẽ nỗi buồn thì mơ hồ, khắc khoải hơn rất nhiều.
Có lẽ phải rất lâu rồi mình mới đọc được một câu chuyện có sức đeo bám lâu như Phế hậu tướng quân. Có lẽ nhiều người từng đọc câu chuyện này cũng có suy nghĩ như mình. Mình thích đọc truyện buồn vì mình thích lý giải nỗi đau của những con người trong đó. Thường niềm vui là những điều dễ thấy nhưng có lẽ nỗi buồn thì mơ hồ, khắc khoải hơn rất nhiều.
Trong Phế hậu tướng quân, mình không đồng tình với phần lớn những lời đánh giá về các nhân vật trong câu chuyện. Đồng ý rằng Tả Thương Lang đáng thương, không phủ nhận rằng Mộ Dung Viêm đáng trách... nhưng câu chuyện có phải chỉ gói gọn trong vài từ đó hay không? Theo mình là "không". Nếu tấn bi kịch này chỉ đơn giản như thế thôi thì quả thật quá đáng thất vọng. Với mình, nói đến đáng thương, thực ra không chỉ có Tả Thương Lang mà tất cả những con người trong tấn bi kịch này đều chịu chung số phận.
Tả Thương Lang có đáng thương không? Có, vì nàng yêu một người không đáng, yêu mù quáng, yêu đến từ bỏ, đến hy sinh tất cả, thân thể, tự trọng, sinh mạng... nàng chẳng giữ lại cho mình bất cứ điều gì. Mộ Dung Viêm có đáng thương không? Đáng thương, với mình, trong câu chuyện này chẳng ai đáng thương bằng hắn. Tấn bi kịch với Tả Thương Lang, cuối cùng lại trở thành tấn hài kịch của hắn. Hắn cười đến phũ phàng. Cuối cùng hắn mới nhận ra rằng hắn đã cười trên nỗi đau của chính mình, tuy nhiên đã muộn và hắn, có trong tay mọi thứ, quyền lực, địa vị, giang sơn... tất cả nhưng hắn không thể nào vãn hồi một người con gái, người mà hắn đã nghĩ rằng mãi mãi sẽ là của mình.
Long Bình có đáng thương không? Không đáng thương sao được khi một nữ tử mà chàng chở che quay lại "đâm một nhát" vào trái tim chàng. Đó là sự bàng hoàng, bất lực, sự mệt mỏi, rã rời khi những tưởng một người gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời. Còn gì đau đớn hơn khi người con gái mình yêu lại chính là người làm cho mình mất đi tất cả, giang sơn, xã tắc và cả mạng sống của bản thân?
Khương Bích Lan có đáng thương không khi phát hiện người đàn ông của mình dần quay lưng nhìn về một người phụ nữ khác? Có đáng thương hay không khi càng cố gắng níu kéo một người bao nhiêu thì người đó càng rời xa? Có đáng thương hay không khi hờn ghen đã làm mất đi chút lương tri cuối cùng còn sót lại để đến mức một tiểu thư khuê các phải dùng thứ nhục hình tàn ác nhất tra tấn chính người từng cứu bản thân mình? Nếu một người phụ nữ được bảo bọc chở che, được yêu thương, được vùi mình trong một vòng tay đủ an toàn, đủ bao dung, liệu có làm ra những hành động kinh hoàng đó không?
Bốn con người ấy đều tự trừng phạt mình bằng những kết thúc bi kịch nhất, như thể con người ta đau đớn đến tận cùng sẽ muốn trào phúng bản thân bằng cách tự ép mình nhấm nháp nỗi đau ấy vậy.
Tất cả đều cho rằng Tả Thương Lang không biết tình cảm Mộ Dung Viêm dành cho mình. Tả Thương Lang hiểu, hơn ai hết, nàng biết rõ số phận của mình. Ngay từ lần đầu trao thân cho hắn, nàng đã biết mình là một thế thân thất bại. Cho nên, tấm thân mất đi, nàng không một câu oán hận. Ngày được phong phi, nàng cũng hiểu mình chỉ là một quân cờ trong cuộc chơi của hắn, cho nên, khi bị phế, nàng cũng đâu oán trách một lời. Nàng hy sinh một đời để hắn bài bố một đời nhưng cho đến cuối cùng, lại là nàng đã cho hắn một kết cục không thể nào chối bỏ.
Nếu nàng biết hắn không yêu nàng, cớ sao nàng dám ôm hắn từ sau lưng mà hỏi: "Chủ thượng, người trước giờ vẫn còn yêu Khương hoàng hậu chứ?". Nàng hiểu rằng, cái mà nàng thua, không phải là hoàng hậu Khương Bích Lan, mà là chấp niệm của hắn, là giang sơn Viêm triều, danh dự của hắn và chấp niệm của hắn quan trọng hơn nàng. Cho nên, Tả Thương Lang chỉ có thể ra đi trong cô đơn, trong nỗi bất lực, đắng cay như thế.
Long Bình - một vị tướng kinh bang tái thế, lừng lẫy uy danh, cuối cùng chọn cho mình một kết thúc như thế nào? Khi Tả Thương Lang cầm chiếc cung bạc dùng tiễn khí bắn về phía mình. Đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là thất vọng, bất lực, mệt mỏi và rã rời. Chàng buông trường thương trên tay, sẵn sàng đón chờ mũi tên tiếp theo của người con gái ấy. Dường như Long Bình muốn thử xem, người con gái ấy có thể tàn nhẫn đến mức nào. Chàng vừa muốn đón nhận nỗi đau thể xác để làm tê liệt đi nỗi đau dội lại trong tim, cũng vừa muốn dùng mũi tên ấy để thức tỉnh bản thân mình. Có khác gì một người tự đâm vào máu thịt mình để ép mình tỉnh lại. Liệu phải thất vọng và bất lực thế nào mới khiến một nam nhi đại trượng phu tự chọn cho mình một kết cục như thế?
Một câu chuyện bi thương qua giọng đọc truyền cảm của bạn Thanh Phong càng khiến nỗi buồn ấy trở nên mênh mang hơn bao giờ hết. Nếu có thể, hãy để giọng nói của bạn ấy dẫn mọi người bước vào câu chuyện này trong một đêm khuya thanh vắng, tĩnh lặng, không một âm thanh, chỉ có tiếng nói chậm rãi như khắc vào lòng người...
Vui lòng đợi ...